Trải nghiệm DMT: Sự vô tận của hiện tại

Nhiều năm trước, tôi đã thử DMT lần đầu tiên, nhưng thất bại vì khó thở vì khói quá cay. Sau đây là một bản tường thuật vắn tắt kể lại lần thử nghiệm thứ hai của tôi – và lần trải nghiệm đầu tiên – với DMT.

Tôi đã sử dụng rất nhiều LSD và nấm, và coi mình là người có kinh nghiệm với những chất thức thần. Sau khi đã dùng hơn mười gram nấm nhiều lần, tôi cảm thấy mình luôn có thể tự nhắc nhở mình rằng tôi với cương vị người quan sát, đã lựa chọn nó.

Điều này là vô lý.

Bạn của tôi, người được gọi là trip sitter, là một người đàn ông thông minh trong tuổi năm mươi (tôi đã ba mươi), và đã giới thiệu tôi với xương rồng peyote. Chúng tôi đã đồng ý rằng trải nghiệm sẽ diễn ra tại nhà anh ấy, và tất cả các bước chuẩn bị trước chuyến đi thông thường đã được thực hiện… tức là ăn chay, thiền định, và vân vân.

Ở điểm này, tôi phải nói thêm rằng những lúc tôi thiền định cho đến trước trải nghiệm đều chỉ là bề ngoài, mặc dù vào thời điểm đó tôi chưa nhận thức được điều này. Tôi chỉ nghĩ về bản thân mình. Quá nhiều. Ngay cả một số trải nghiệm nấm khó khăn hơn mà tôi đã trải qua cho đến khi đó cũng chưa làm sạch được những cảm xúc bất ẩn sâu thẳm của mình, và điều này quan trọng phải được đề cập ở đây, vì tôi không hiểu một điều rất, RẤT quan trọng, đó là tôi không cố gắng sử dụng DMT để học hỏi, mà là để CHỨNG MINH điều gì đó cho chính mình. Điều này rất không khôn ngoan.

Tôi hít các tinh thể từ một ống tẩu, kèm theo một vài hạt thuốc lá. Tôi đã hít một lượng nhiều từ cuối ống tẩu, nhưng lại không giữ được hơi. Tôi thở ra, một nửa mong đợi rằng mình sẽ có được một ‘museum dose’ của hợp chất này.

Tôi đã đọc nhiều tài liệu về DMT. Tôi không thể nói rằng bất cứ điều gì đã mô tả đúng chính xác dù chỉ một yếu tố rất nhỏ của trải nghiệm này. Trước khi tâm trí tôi bị mất đi, tôi chẳng thấy gì đặc biệt về những sự biến dạng.

Cảm giác này rất khó để diễn tả bằng từ ngữ. Hãy tưởng tượng tâm trí của bạn là một bản đồ, một đại diện rất nhỏ của một ý tưởng rất lớn, và đột nhiên phát hiện ra rằng nó đã được gấp lại, và nó đã được gấp lại mãi mãi.

Tôi cảm thấy tâm trí mình phẳng, và vô mình, và nó đã bị gấp lại và đặt vào một nơi nào đó, nhiều thế kỷ trước, mãi mãi từ trước đến nay, vì tôi đã bị vứt bỏ. Tôi là chất thải. Tôi là một mảnh vỡ của một chủ thể khổng lồ, nhưng bây giờ đây đã tan vỡ và nát bét, và như một thực thể có ý thức, tôi không thể bị hủy hoại, mà chỉ có thể được giải trí. Sự giải trí kết thúc khi sự che khuất với mục đích của nó bị xé tan, và tôi nhận ra sự CÔ ĐƠN của mình. Điều này xảy ra ngay lập tức và cực kì mạnh mẽ.

Tôi không thể nhớ được sự chuyển tiếp vào khoảng không, không có màu sắc hoặc tầm nhìn theo định nghĩa gì cả. Tôi ngay lập tức nhận ra rằng mình đã thực sự tự gây hại cho mình, và điều này không phải là một chuyến đi DMT chút nào cả, đây là cái chết.

Thời gian này là không thể diễn tả. Hãy cố gắng hiểu rằng không có cảm giác của thời gian. Mọi thứ không có gì theo thứ tự, và ý tưởng của tôi dường như đến với tôi theo tốc độ không tưởng. Bộ não của tôi đã bị giết chết, vì tôi không thể nghĩ. Tôi chỉ có thể cảm nhận sự cô đơn và xấu hổ áp đảo. Tôi từng tin rằng vào một thời điểm nào đó, tại một nơi nào đó, rằng tôi còn sống, nhưng điều này là không thể, vì tôi chỉ là một mảnh vỡ của ý nghĩ đã bị vứt bỏ, không đáng để giữ lại. Điều này là một kết luận không cần suy nghĩ rằng tôi sẽ tự phá hủy mình.

Điều này dường như kéo dài mãi mãi.

Trong mênh mông đó, có một điểm sáng nhỏ. Tôi nhớ ra rằng tôi chẳng hề chết, mà thực sự tôi đã bị chết. Sau đó, không phải là chết, mà là ngủ sâu. NGỦ SÂU. Tôi sắp được tái sinh.

Cảm giác bay không phải là mô tả chính xác của cảm giác đi kèm với sự di chuyển của tôi về phía điểm sáng, mà là vàng, và trước sự ngạc nhiên của tôi, đó là kim loại thật. Tôi ngay lập tức tiếp cận nguồn gốc, đó là một con bọ cánh cứng hình dáng DNA, một công trình vĩ đại, một loài côn trùng có kích thước không thể tưởng được, hàng dặm trong đường kính và chu vi.

Vỏ bọc của nó được đánh bóng đến độ bóng cao và mỏng đến mức trong suốt. Tôi có thể nhìn thấy những sự sắp xếp nhỏ và hình răng cưa vô tận nhỏ bé ngay dưới đôi cánh vàng, các điểm sáng lạ lùng từ những điểm năng lượng nhỏ phân tử, không thể tưởng tượng về màu sắc và chi tiết, tỷ tỷ những bộ truyền động chính xác nhỏ bé này ngụy trang yên lặng và tạo ra ý thức, đang đi qua một con đường được lập kế hoạch, kinh khủng về sự phức tạp, nhưng tuyệt đẹp về sự chính xác.

Tôi đi theo một điểm, có sự ấm áp, đến đỉnh cơ thể to lớn của con bọ. Nó có một cái đầu người nhỏ bé, có kích thước như một viên bi, được gắn qua một loạt các chuỗi DNA đã được biến đổi thành kim loại trong suốt. Cái đầu đó không nhận thức được sự hiện diện của tôi và có một cái miệng nhỏ, mở ra để nói.

Từ cái miệng đó phát ra những tia suy nghĩ, bắt đầu từ một bánh răng (Cognitive) ở bụng của côn trùng, nhiều năm trước, và đã lớn dớn lên khi nó lên đầu, tụ lại thành một dạng tia sáng phosphene. Tia sáng phun ra từ cái miệng nhỏ bé, và trở nên sặc sỡ ngay lập tức, và có hình nón. Các tia sáng đó hình thành ra các ý tưởng, và làm cho tôi mê bị mê hoặc để cho phép bản thân được bao phủ bởi một màu xanh lá cây đặc biệt. Giờ đây tôi là một hình dạng của nhận thức thô mà không có bản ngã, nhưng tôi có một đích đến.

Tôi đi cùng với sự nhất nguyên, nhận thức được sự tinh khiết và rõ ràng của nó, và trên hết, ý thức về mục đích của nó, vì nó không nhận thức được sự hiện diện của tôi.

Đột nhiên, tôi thấy mình đang ở bên trong một bộ não. Tôi ngay lập tức nhận ra sự vật lý của ý tưởng, đó là MỘT NỐT NHẠC.

Sau đó, tôi nhận ra rằng trên một màn hình lớn, gắn trên một bức tường sáng bóng, bộ não đó là bộ não của Bach, và ý tưởng đó là một trong nhiều dòng ý tưởng, và tôi rơi vào đôi tay đang viết của ông trong một căn phòng tối mờ, lung linh với ánh nến và rèm, đến cuối cây bút của ông, nơi nó được ghi chép, bằng mực, và lưu giữ mãi mãi.

Sau đó, tôi nhận ra rằng điều này xảy ra đồng thời với THÍNH GIÁC của nốt nhạc đó, trong đoạn nhạc cụ thể đó, cụ thể là đoạn thứ hai của Six Motet, và tôi rơi vào một quá khứ mơ hồ, chỉnh đĩa CD phát trong khi trip, và bây giờ tôi đang trở lại khoảnh khắc đó, diễn ra chính xác lúc đó, và chỉ lúc đó, và yêu cầu của vũ trụ là sự tạo ra nhận thức và việc nhận thức đó, chỉ để nghe một nốt nhạc duy nhất, chính xác ở đó, một cách đặc biệt như vậy.

Tôi đã nhìn thấy sự ghi chép thông qua một ống nhòm từ một phi thuyền, và nhận ra rằng nó bị suy giảm chỉ bởi mong muốn của tôi muốn trở thành một ‘người tốc ký âm nhạc’ (tôi là một nhạc sĩ). Nhạc của tôi dường như chỉ là tiếng ồn.

Tôi thấy sự mệt mỏi trên cái trán nhăn nhúm của bậc thầy vĩ đại Johann Sebastian Bach, khi ông nhận được những tia suy nghĩ, và âm nhạc của ông đang sống.

Sau đó, tôi được một người đàn ông nhỏ ngồi trên một cây cảnh bảo rằng tôi là tầm thường, và rằng trong chính sự tầm thường đó, sự tầm thường của tôi có một chức năng, đó là xác định điều gì là vĩ đại, và điều gì không phải là vĩ đại, bởi vì làm sao mà điều vĩ đại có thể là điều vĩ đại nếu nó không ra khỏi tầm thường?

Tôi, trong sự tầm thường của mình, là một yếu tố cần thiết của sự vĩ đại, và điều này làm dịu linh hồn tôi.

Tôi thấy mình tại điểm đó nằm trên một chiếc ghế, và cảm thấy một cảm giác thoáng qua rằng tôi đã uống một loại thuốc, và nhận ra rằng trái tim tôi không đập, và tôi đang cố gắng vào lại thân thể của chính mình. Tôi rõ ràng nhìn thấy sự sợ hãi trong đôi mắt của mình, và bị làm buồn bởi sự yếu đuối của mình.

Tôi bắt đầu nhận thức với sự dối trá. Mọi thứ về tôi đều là dối trá. Tôi là một kẻ dối trá. Ngay cả khi nằm xuống, tôi cũng đang nói dối, luôn luôn nói dối. Sự tồn tại của tôi là một mớ dây dưa dạng xoắn, hủy bỏ nhau, cố gắng để có nghĩa, tồn tại chỉ dựa trên năng lượng mà người khác ban tặng khi họ quay lại nhìn thấy con quái vật không thể nói ra sự thật. Và vì thế tôi đã nói dối với chính mình về DMT, và nó không phải là một chất gây ảo giác, nó là một chất độc, được sử dụng bởi tất cả những kẻ nói dối, để tự phá hủy mình. Tôi nhìn thấy những lời dối trá thoát ra từ miệng tôi. Chúng là những con rết to lớn, bóng loáng, dường như có liên quan theo một cách dị hợm đến những loài côn trùng trí tuệ vĩ đại, nhưng đã bị biến chất và giảm giá trị. Tôi nhìn thấy những chiếc răng bị gãy trong những cơ thể quái dị của chúng, và chúng đến từ miệng của tôi trong khi tôi nằm đó, không cử động.

Sau đó, tôi nhận ra rằng chúng đang bị đẩy ra khỏi tôi. Tôi đang trải qua một loại lễ trừ ma, và tôi ngay lập tức nhận ra một con dê trên một ngọn đồi cỏ tím, bên một dòng suối hùng vĩ của những hình học tuyệt đẹp nhỏ bé. Con dê có mắt trên khắp đầu, và bên cạnh là một con ngựa cao mười feet, chúng thở phì phò. Con ngựa nhìn và sau đó chạy về phía một chân trời đổ bóng, trong khi trên trên đầu một mặt trời bạc đang quay vòng mà không tiếng động.

Con cừu đực đã xua đuổi những lời dối trá khỏi tôi, và tôi đến gần dòng suối. Có những cỗ máy trong dòng suối, và tôi được bảo không được chạm vào nước, nhưng hãy tìm ngã tư, và tôi nhận ra rằng thập tự giá của Chúa Kitô không phải là thập tự giá, mà là một sự vượt qua, từ sự phán xét đến sự cứu rỗi, và những câu chuyện về tôn giáo là những câu chuyện ngụ ngôn.

Tôi nhận ra vẻ vĩ đại, sự quan trọng của SỰ THẬT.

Sự thật là nỗi sợ hãi của tôi, nó đã chiếm trọn cuộc sống của tôi.

Liệu cứu rỗi có thể là sự thật chăng?

Tôi được dẫn dắt đến não bộ màu hồng của mình bởi một chú chuồn chuồn, không có mắt.

Thật khó khăn để diễn tả đầy đủ cho những người đọc điều này, rằng tất cả những gì đã xảy ra đều diễn ra đồng thời, cùng lúc.

Tôi đứng dậy, nhưng tôi không di chuyển.

Cánh tay của tôi lơ lững bên cạnh ghế, tôi nhớ lại, và đó là bạn tôi, đang nhìn một quả bóng của những thứ ngớ ngẩn và hư cấu (ti vi?), và anh ấy không nhận ra nỗi sợ hãi và sự kinh ngạc của tôi, nhưng anh ấy quay đầu nhìn tôi.

Đầu anh ấy phẳng, và nó cuộn khi quay đầu, vì không có sự sâu sắc, và anh ấy cũng thật sự thiếu sâu sắc, và có một hồ bơi ý tưởng giữa tôi và anh ấy, và trong hồ bơi đó, có một con quái vật không thể lường trước.

Làm thế nào để tôi kể với ai đó, bất cứ ai, rằng không có điều gì liên quan đến mọi khía cạnh đồng thời của sự phát hiện chiều sâu không gian, và sự vắng mặt của không gian thời gian, và sự đơn giản của việc quan sát bên trong bản thể chỉ ở đó và lúc đó trong hiện tại của cái tôi từng là và cái tôi đã trở thành?

Kinh nghiệm này không thể được chia sẻ, và khi đọc lại những gì tôi đã gõ, tôi hiểu rằng tôi chỉ làm giảm giá trị của trải nghiệm, và biến nó thành một phiên bản viết vô cùng không đủ của một sự kiện vĩ đại.

Viết điều này giống như là một sự trừng phạt, bởi vì nó liên quan đến việc hội nhập lại một cái tôi bị vỡ nát, và tôi rõ ràng nhận thấy sự dối trá của mình, đến mức không thể nói cho bất kỳ đám đông nào biết điều gì đã xảy ra, dù tôi có cố gắng đến đâu.

Có một khoảnh khắc đẹp đẽ trong thời gian “xuống”, khi tôi nhận ra những Motet, vẫn đang phát, hoàn hảo và rõ ràng, trong khi tôi nằm trên ghế, đang được sinh ra.

Rất nhiều người nói về bi kịch của cuộc đời nếu những trải nghiệm sâu sắc nhất của họ xảy ra dưới tác động của một loại thuốc.

Những người đó là những hạt giống chưa được tưới.

Tôi đã sử dụng DMT hai lần nữa. Mỗi lần đều tuyệt vời hơn lần trước. Không thể diễn tả, mỗi giây. Tôi cảm thấy một phần của tôi tin rằng loại thuốc này, phân tử này, là chính nó, đang sống, và đã từng là một phần với chúng ta, nhưng lại phải bị chia cắt, vì vậy chúng ta đang trong tình trạng tang thương và than khóc.

Sau đó, tôi nhận ra rằng chúng ta khao khát, như là con người, sự tiếp xúc, bất cứ sự tiếp xúc nào, với chính bản thân và những người mà chúng ta yêu thương, và sự tiếp xúc đó thật khó nắm bắt, và dường như không đủ, và tuy nhiên, ngay cả mỗi lần chạm và mỗi lời nói từ người khác cũng là một sự duy nhất quý giá, không bao giờ được lặp lại, chỉ bị giảm bớt bởi việc kể lại, và nhớ lại, và cuối cùng là ta tự làm mất đi.

Tôi không thể truyền đạt được cách mà trải nghiệm DMT đã thay đổi mọi thứ mãi mãi. Sau trải nghiệm này, tôi đã ngừng sử dụng hoàn toàn cocaine và crack, mãi mãi, không bao giờ quay lại. Chúng là kẻ thù của tôi. Tôi đã được dạy điều này bởi DMT.

Đối với những người đang cân nhắc thử DMT, tôi muốn nói rằng, đừng nghĩ rằng điều này là một mẩu nhỏ của những gì bạn có thể mong đợi, không có gì có thể chuẩn bị bạn, không có gì có thể so sánh với LSD, và trong khi có thể có một số liên kết với nấm, nhưng nấm là như một bộ phim về cuộc sống thực sự, là DMT.

Dù sao, tôi đã nói không ngớt với nhiều người về những trải nghiệm mà tôi đã có, và tôi muốn chia sẻ những khía cạnh vô cùng vô tận này ở đây, nếu không có lý do nào khác, chỉ là để kích thích suy nghĩ và sự tò mò.

Nguồn: Reddit

*Bài viết mang tính chất tham khảo và nghiên cứu

You May Have Missed