SO SÁNH MDA/MDMA
Tôi đã sử dụng các chất thay đổi nhận thức Psychedelic hơn 30 năm qua (bao gồm một số trải nghiệm liều cao mức độ “Ego Death” dưới sự giám sát của cả hai shaman của tôi). Tôi cũng là một Phật tử thiền chính thức trong 15 năm, thực hành Vinpassana. Nói như vậy, tôi không muốn nhìn như là đang khoe có khả năng tâm linh hơn người khác: tôi chỉ muốn nói rằng tôi hiểu khá rõ về tâm lý cá nhân của mình, tâm trí, cơ thể và tinh thần của tôi. Mặc dù vậy, tôi đã từng có những khoảng thời gian ngắn lạm dụng, nhưng phần lớn thời gian, tôi coi những hợp chất này như thuốc cho tâm trí, trái tim và tinh thần, và tiếp cận chúng với sự tôn trọng. Mà vì vậy MDMA dường như đã mất đi phép màu cuả nó với tôi. Trong 20 năm qua, tôi đã có khoảng một tá lần trải nghiệm đỉnh điểm, một vài lần trong số đó là những trải nghiệm chữa lành, xác thực tinh thần và gắn kết nhất trong cả cuộc đời tôi. Lần trải nghiệm thực sự thành công cuối cùng của tôi có lẽ là vào mùa xuân năm 2011. Sau đó, việc thiếu nguồn cung, cũng như thiếu một người bạn đồng hành phù hợp, đã khiến cho việc trải nghiệm không còn thực sự phù hợp trong đời sống của tôi.
Vào mùa xuân năm 2013, điều đó đã thay đổi, và tôi gặp được người bạn đời hiện tại của mình: một người phụ nữ xinh đẹp cũng quan tâm đến việc khám phá những điều này (một cách thận trọng) như tôi. Cô ấy tin tưởng vào kiến thức, kinh nghiệm và phán đoán của tôi. Tôi đã giới thiệu MDMA cho cô ấy – một loại thuốc mà tôi cảm thấy có thể giúp cô trong việc hồi phục sau một giai đoạn khó khăn kéo dài 2-3 năm trong cuộc đời cô – vào năm 2013. Nó đã có tác dụng tốt. Cô ấy thích nó, nhưng tôi dễ dàng nhận thấy bằng con mắt đã được đào tạo của mình rằng cô ấy không đạt được trạng thái thanh thản sâu sắc mà loại thuốc này có thể mang lại. Trải nghiệm tương tự, và một hoặc hai trải nghiệm tiếp theo trong năm sau, cô ấy đã có một khoảng thời gian dễ chịu, còn tôi thì không cảm thấy gì nhiều, chỉ cảm thấy tỉnh táo một chút do amphetamine. Tôi thừa nhận rằng tôi đã hơi thất vọng, nhưng vẫn thích việc thấy cô ấy tận hưởng nó, trong khi vẫn cảm thấy rằng cả hai chúng tôi đều đang tìm kiếm một điều gì đó. Tôi đổ lỗi cho đồ kém chất lượng hoặc bị pha trộn. Năm 2016 chúng tôi làm quen được một người bạn kinh doanh trong mảng thuốc này, anh ấy có một số sản phẩm khá chất lượng mà chúng tôi đã test độ tinh khiết bằng test kit, nó gần như đạt chuẩn 95%. Từ người đó, chúng tôi đã có được một ít MDMA hoàn toàn tinh khiết và đã được kiểm định, và với điều đó, tôi đã có thể mang đến cho bạn đời của mình trải nghiệm mà tôi biết cô ấy cần, và trải nghiệm mà tôi biết đang chờ đợi cô ấy (điều đó, tuy nhiên, là một câu chuyện khác cho lần sau). Nhưng ngay cả với liều cao như vậy, tôi gần như không cảm thấy một tác dụng nào cả, chỉ có một cảm giác hưng phấn cùng lắm là nháy nháy mắt thôi. Tôi thực sự bắt đầu cảm thấy rằng không chỉ “phép màu” của MDMA đã biến mất đối với tôi, mà hầu như tất cả các tác động chính cũng vậy. Tôi đã không dùng bất kỳ loại thuốc kích thích nào được kê đơn trong suốt 6 tháng qua, và nghĩ rằng có thể thời gian nghỉ ngơi đó sẽ giúp ích. Nhưng không.
Người đàn ông chúng tôi tin tưởng offer chúng tôi sử dụng MDA như một loại chất mới để lấy lại cảm giác ban đầu. Hôm qua buổi chiều (một ngày thứ bảy đầu hè trong kỳ nghỉ 3 ngày), sau bữa sáng nhẹ khoảng 5 tiếng trước, và một buổi sáng dành để chuẩn bị môi trường cho chuyến đi bằng cách dọn dẹp, đi chợ và những việc thường làm khác, chúng tôi mỗi người đã uống 100mg MDA trong viên nang gel với nước. Sau đó, chúng tôi bắt tay vào hoàn thành vài việc cuối cùng; cô ấy làm một dự án may mặc , còn tôi thì thiết lập máy chiếu và mái che trên giường ở phòng ngủ tầng hầm của chúng tôi.
[-0:00] Nuốt
[+0:30] Những dấu hiệu đầu tiên. Có một chút rùng mình, một cảm giác quay quay nhẹ trong đầu khi tôi cố gắng lấy lại sự tập trung, làm cho mọi thứ vào đúng chỗ.
[+0:45] Tôi nghe thấy cô ấy gọi từ trên lầu “Anh nên nhanh chóng xong việc ở dưới đó và vào tắm thôi.” Tôi gọi lại “Em “Ôi, em lên rồi. Em đang thấy phê lắm rồi!”
Tôi nhanh chóng làm xong và lên trên tắm.
[+1:00] Tôi đang tắm và cạo râu, và cảm thấy hiệu ứng dâng trào.
Tôi cảm nhận được năng lượng bắt đầu gợn sóng trong cơ thể, như thể ai đó đã kết nối tôi với một nguồn cung điện, và đang nghịch các nút bấm. Cạo râu trở thành một chút thử thách. Tôi cố gắng hoàn thành càng nhanh càng tốt mà không cắt vào mặt mình.
[+1:15] Bây giờ thì ở dưới. Chúng tôi đồng ý rằng sự an toàn và thoải mái của chiếc giường là nơi chúng tôi muốn khi đồ lên đỉnh điểm. Chúng tôi đi xuống phòng ngủ ở tầng hầm, nơi mát mẻ, tối tăm (thật may mắn) và dễ chịu.
[+1:30] Sau khoảng bốn đến sáu lượt sóng hiệu ứng dân trào, hiệu ứng đạt tới đỉnh điểm. Nó không giống như một cơn phê MDMA lắm, nhưng ở đây có sự thoải mái quen thuộc tương tự. Ít nhất thì mạch máu trong đầu tôi vẫn phản ứng với một điều gì đó. Nhưng trong khi một cơn phê MDMA tốt mang lại cảm giác “trái tim bùng nổ” và sự đồng cảm mạnh mẽ, thì MDA dường như chỉ mang lại một sự hưng phấn nhẹ nhàng và một chút quen thuộc. Trải nghiệm khá dễ chịu, và cô ấy nói rằng cô ấy thích cảm giác này. Tôi cũng vậy, nhưng trái ngược với MDMA, nơi tôi cảm thấy muốn bày tỏ, thể hiện và nói ra, với MDA, tôi cảm thấy một sự bình yên nhẹ nhàng. Tôi chỉ cảm thấy thoải mái khi “tồn tại”, điều đó không phải là một điều tồi.
Nhưng trong sự bình yên nhẹ nhàng đó có một chút căng thẳng nhẹ, mặc dù không quá khó chịu, nhưng đôi khi làm tôi phân tâm.
Hiệu ứng trực quan duy nhất mà tôi/chúng tôi đang trải nghiệm chủ yếu là do chứng nháy mắt. Có một trạng thái mê man giống như LSD sẽ xuất hiện thỉnh thoảng. Những báo cáo về MDA đôi khi có “hương vị mê sảng” khá là chính xác. Đôi khi nó cảm giác như LSD, đôi khi là K. Nó không bao giờ quá mạnh mẽ. Tôi rất vui vì chỉ dùng 100mg. Tôi cảm thấy rằng nếu dùng nhiều hơn sẽ nhanh chóng chuyển trải nghiệm sang tiêu cực cho cả hai chúng tôi. Chúng tôi đồng ý rằng hình ảnh tôi đang chiếu lên bức màn giường là không cần thiết, thậm chí hơi phiền phức và làm mất tập trung, nên tôi tắt nó đi. Đây là một trải nghiệm nội tâm hơn, và bóng tối với những ánh đèn lung linh mờ và nhạc chill-out tạo không gian chắc chắn thoải mái hơn.
[+3:00] Xuống dần. Những đặc điểm của amphetamines giờ đây rất rõ ràng đối với cả hai chúng tôi, đặc biệt là với cô ấy nhiều hơn tôi. Đổ mồ hôi, uể oải, cảm giác hơi mệt mỏi vì đã được kích thích quá mức nhưng lại cảm thấy bình yên; sự bối rối của cơ thể khi có sự đối lập giữa sự thư giãn sâu và amphetamines. Cô ấy cảm thấy như bị ngáo. Còn tôi, do đã quen với amphetamines, thấy hơi choáng nhưng nhìn chung thì không sao.
[+3:30] Tôi nấu mac & cheese.Chúng tôi ăn. Ngon đấy, nhưng chúng tôi ăn không vui vẻ lắm. Thực phẩm giúp cô ấy giảm bớt sự căng thẳng. Chúng tôi xem TV hài hước cho đến khi đồng ý rằng đã đến lúc đi ngủ, giảm dần sự căng thẳng như có thể.
[+7:30] Đến giờ ngủ. Cô ấy dùng một loại thuốc giúp ngủ không kê đơn. Tôi hút cần sa (GSC). Tôi biết tôi sẽ vẫn thức thêm một lúc nữa. Khi cô ấy ngủ, tôi lại có sức sống thứ hai từ amphetamines, cảm thấy hưng phấn và có sự cương nhẹ, nhưng tôi bỏ qua nó và xem tài liệu về vật lý trên điện thoại.
THEO DÕI VÀ TÓM TẮT:
Tóm lại, đó là một trải nghiệm tích cực, nhưng chỉ có phần nhẹ nhàng. Tính đến thời điểm tôi viết điều này, chúng tôi nghỉ với liều cao hơn sẽ mang đến kết quả tốt hơn, tôi nghỉ đến một chuỗi MDA/MDMA với tỷ lệ 1:4 tổng cộng 200mg, với MDA được sử dụng 30-45 phút trước khi dùng MDMA, hy vọng sẽ “mở cửa” cho MDMA. Có lẽ tôi sẽ thử điều này vào năm mới, và nếu không có kết quả tích cực, tương tác tốt, tôi sẽ không dùng thêm trong tương lai gần.
Hai điều thêm vào kết luận: Đầu tiên, có rất nhiều điều bàn tán trong các diễn đàn về việc MDA và MDMA có phải là giống nhau hay không, đặc biệt từ những người giống như tôi – vì một lý do nào đó – đã mất đi “phép màu” của MDMA. Nhiều người nói rằng chúng phải giống phần nào vì chúng đều là MD**. Nhưng theo kinh nghiệm cá nhân của tôi, tôi đồng ý với những phát biểu của Shulgin trong phiên điều trần trước DEA khi được hỏi về cả hai, nói rằng không có sự tương thích chéo, vì chúng là hai phân tử hoàn toàn khác nhau. Tôi đã cảm thấy MDA tác động rất mạnh mẽ tới mình ở liều 100mg, trong khi gần như không cảm thấy gì từ liều 250mg MDMA cách đây sáu tuần.
Cuối cùng, tôi thấy rằng có tiềm năng hồi phục, trị liệu cho MDA trong các buổi hướng dẫn với một người hướng dẫn tâm linh hoặc nhà trị liệu có kinh nghiệm. Khác với MDMA, nơi người ta muốn thể hiện cảm xúc, thanh lọc cảm xúc, hoặc diễn đạt, với MDA, trải nghiệm này nội tâm hơn, bình lặng hơn, và ít gắn kết hơn.
Cuối cùng, tôi muốn nói rằng: MDA và MDMA thực sự có chia sẻ một vài thuộc tính trải nghiệm, nhưng sự chia sẻ đó rất tinh tế, và có nhiều sự khác biệt hơn là giống nhau, cả về hiệu ứng lẫn cường độ. Những người đã sử dụng MDMA trước sẽ có cảm giác quen thuộc, nhưng có thể sẽ thất vọng khi sự quen thuộc đó không phát triển đến chiều sâu mà họ đã từng biết và yêu thích. Một người nên chuẩn bị cho điều này, kẻo họ sẽ thất vọng với trải nghiệm MDA và để sự thất vọng đó ảnh hưởng đến những gì MDA có thể mang lại cho họ. MDA thực sự, và rõ ràng là, giống như một “amphetamine thực thụ”, với tác động lên cơ thể đi kèm. Đối với những người không quen cách xuống đồ sau amphetamine, điều này có thể gây khó chịu, vì vậy người dùng nên nhận thức và chuẩn bị cho việc chăm sóc bản thân sau đó nhiều hơn so với một trải nghiệm thông thường. Magiê, ALA trong suốt trải nghiệm và come down, và 5-HTP (chỉ dùng vào ngày hôm sau để bắt đầu bổ sung lại hệ thống serotonin) được cho là rất hữu ích.
MDA có công dụng và những lợi ích riêng, chắc chắn không phải là “MDMA-lite” như một số người nói, và không nên so sánh theo kiểu “cam với táo”. Thực ra, nó giống như so sánh táo với táo dại. Cả hai đều thuộc chi Malus, nhưng MDMA thì giống như táo vườn (với trái ngọt ngào quen thuộc từ một cây đẹp) còn MDA thì giống như táo dại (trái chua, cứng và đắng từ một cây đầy gai nhọn), mọi thứ về trải nghiệm đều khác biệt, đặc biệt là vị còn lại trong miệng.
Dịch bởi: Alice Corleone