Khi tôi ngậm LSD đi Chùa

(*)Lưu ý: bài viết chỉ mang tính chất chia sẻ, hoàn toàn không có ý định ủng hộ việc sử dụng chất thức thần với ý định lạm dụng hoặc không tìm hiểu rõ.

Giới thiệu

Trong một lần hất cùn suy nghĩ mình đã có ý định là sẽ thực hiện một chuyến du hành về tôn giáo theo đúng nghĩa của nó, và cách đơn giản nhất mình có thể thực hiện là ngậm Lsd và đi chùa. Khi chia sẻ ý tưởng này với anh em thì ai cũng cho là đây là một ý tưởng rất dị và khó kiểm soát, một số người còn nói thẳng thừng là điên rồ, duy chỉ có 1 người support ý tưởng này, anh cũng đồng ý tài trợ cho 1 tab và mình đã chọn teacher gaze (155ug) dựa vào kinh nghiệm và liều lượng của bản thân. (Lần trip thứ 9)

Chuẩn bị

Tôi đã dành 3 tháng để sắp xếp mọi thứ cho chuyến đi lần này. Địa điểm cùng người dẫn là 2 điều mấu chốt, tôi đã chọn 1 ngôi chùa nhỏ ở quê nhà, nơi mà từ bé đến lớn trong tôi chưa hề thay đổi về cả vẻ ngoài lẫn con người nơi đây. Về người dẫn tôi đã đến gặp một sư thầy ở đây là một người bạn từ rất lâu của gia đình tôi. Thầy đã 92 tuổi, có hơn 40 năm kinh nghiệm trong thiền định và là người miêu tả rất nhiều thứ cho tôi nghe về 6 cõi của nước Phật cùng các luân lý khác khi tôi còn nhỏ. Đối với bản thân, đây là 1 người dẫn tốt nhất tôi có thể gặp.

Sử dụng

Mình drop lsd vào lúc 14h, và ngồi trong sân thiền để đợi thầy. Đây là 1 khoảng sân ngoài trời, rộng rãi và thoáng mát, xung quanh có các bức họa mô phỏng các thời kì của đức Phật. Khoảng 20p sau thầy đến, mang theo 1 chiếc chén đồng có đựng nước và cánh hoa giấy. Đầu tiên thì chúng tôi chào hỏi, trao đổi về vài thứ riêng tư và khi cảm thấy lsd đang bắt đầu có tác dụng, tôi đã nhờ thầy kể cho câu chuyện của Đức Thích Ca Mâu Ni trong quá trình tìm kiếm sự giác ngộ. Khi tôi nhìn sang 1 bức họa thì các nét vẽ đang dần di chuyển, người nóng ran và visual lần lượt xuất hiện khắp nơi ở xung quanh, chuyến đi bắt đầu.

Hành trình của đức Phật hiện ra trong đầu tôi thông qua giọng kể chậm rãi, tiếng gõ mõ như tiếng bước chân và tiếng chuông dựng nên đường hầm để tạo đà cho chuyến đi của tôi. Từ tột đỉnh của sung sướng, muốn gì có nấy, có đủ 4 cung điện để dành cho 4 mùa, kẻ hầu người hạ không thiếu, mỗi lần ăn là sử dụng chén vàng chén bạc, bao bọc xung quanh là những tuyệt đỉnh của cảnh vật, không có thứ gì xấu xí và không thỏa mãn trong tầm mắt. Cho đến khi ngài ra ngoài và chứng kiến Sinh, Lão, Bệnh, Tử, những thứ xa hoa kia chợt như chẳng còn tí giá trị gì so với vòng lẩn quẩn mà con người đang phải đối mặt, hành trình tìm đến với sự giải thoát phải được tiến hành để hướng con người thoát khỏi sự khổ đau. Sau đó là hàng loạt các thử thách mà tôi phải chứng kiến ngài trải qua, từ khổ hạnh trên thân xác tới những lần suýt chết đuối vì quá yếu và sự quấy nhiễu của bầy quỷ ngăn cản ngài tìm đến sự giác ngộ.

Đây là một trong những trip hiếm hoi tôi nhìn thấy ma quỷ (bad trip của mình chưa bao giờ gặp ma quỷ) thông qua lời kể và bức họa của thầy, lúc đầu nhìn có vẻ khá là đáng sợ, visual đang khiến các nét vẽ chuyển động và khuôn mặt quỷ như đang thoát ra khỏi bức tường và lao đến chỗ tôi, cảm giác rất mông lung và sợ hãi, tay tôi nắm chặt lại, 2 chân như muốn vùng dậy bỏ chạy khỏi khoảng sân này. Nhưng lúc nhìn lại đức Phật đang ngồi dưới cây bồ đề, visual như khiến miệng ngài mỉm cười, một nụ cười hiền từ, bao dung, không dính chút bụi trần như ánh hào quang xua tan đi sự đáng sợ từ lũ quỷ. Lúc này giọng của thầy cứ vang mãi trong đầu: “Dưới đài sen là bùn lầy, trên đài sen là thanh cao, tâm trí cần phải thanh tao, chẳng sân si nào chạm được vào con đâu.” Lúc này những ranh giới trong cuộc sống khiến tôi phải nghĩ lại đã bao nhiêu lần mình rời bỏ đài sen và tiến vào trong bùn lầy, liệu tôi có sa đọa, liệu tôi có sai lầm khi giữ nguyên tư tưởng muốn khám phá. Không, chẳng có điều gì là sai trái cả, Đức Phật cũng đã từng hưởng mọi vinh hoa phú quý, cũng như trải qua kiếp nạn trong nhân gian mới có thể trở thành chánh quả. “Nếu ta không vào địa ngục thì ai vào” – Nếu như chúng ta cứ ở mãi trên đài sen, không hề biết bên dưới bùn lầy kia có gì thì chúng ta cũng chỉ là người hiểu chưa hết cuộc sống này và đánh giá mọi thứ theo 1 chiều hướng không đầy đủ thôi.

Lúc này, tôi nghe tiếng thầy gõ chén đồng 3 cái rồi nhẹ nhàng bảo: “có lẽ thầy nên để con tĩnh tâm 1 lúc” rồi thầy rời khỏi sân để lại tôi cùng không gian chứa đầy visual. Hít 1 hơi thật sâu, thở ra mọi phiền não đang chất chứa trong tâm trí, tôi bắt đầu cảm nhận mọi thứ, từ tiếng lá xào xạc, tiếng gió, hương lúa cùng tiếng chuông và mõ đang tiếp tục gõ.

Tôi lại ngộ ra rất nhiều điều, tại sao tôi không thể hiểu những điều người khác truyền dạy mà phải trực tiếp trải qua mới có thể hiệu ngọn ngành, vì trên thực tế tôi chưa bao giờ là một người hướng thiện mà là phục thiện, chỉ có trải qua và cảm nhận những hạnh phúc cùng mất mát tôi mới có thể hiểu, chỉ có đánh đổi mới có thể mang lại chân giá trị cho bản thân. Rồi tôi cũng hiểu vì sao con người khi có quá nhiều lại sợ sệt và phiền não, nhưng khi không có gì chúng ta lại thoải mái, tự do và tự tại như tất cả mọi thứ trên đời này đang thuộc về mình, khi Đức Phật bắt đầu hành trình ngài cũng gần như chẳng có gì nhưng sau cùng ngài lại có tất cả, “Sắc tức thị không, không tức thị sắc” có vẻ là đây. Chìa khóa cho niềm hạnh phúc trong bản thân là chấp nhận sửa sai và chấp nhận sống với những điều chẳng bao giờ sửa được, nó như một sự thấu hiểu đến với vạn vật và vũ trụ của chính bản thân, khi chúng ta chấp mê bất ngộ và thiếu đi sự thấu hiểu, chúng ta cứ cố gắng làm đau bản thân và níu kéo những giá trị chẳng bao giờ thuộc về mình.

Và tôi cũng hiểu rằng chúng ta chẳng phải sân si vì bất kì điều gì, vì vũ trụ của riêng bản thân của chúng ta đã có quá nhiều để có thể khám phá và chiêm ngưỡng, nhưng chúng ta lại chẳng bao giờ nhận ra mà lại chỉ chú ý đến những vũ trụ khác có gì. Nhiệm vụ của chúng ta là khám phá bản thân, giao lưu và giúp đỡ các vụ trụ khác chứ không phải so sánh, chiếm đoạt và cố gắng biến vũ trụ của mình giống như của họ. Chẳng có sự hơn thua nào ở đây, chỉ đơn giản là khác biệt.

Hít thêm 1 hơi thật sâu, tôi mở mắt và nhìn vào chính diện hình đức Phật ngồi dưới cây bồ đề đang mỉm cười, lòng bỗng nhẹ nhàng và thanh thoát như vừa được gột rửa tâm trí bằng linh lộ của những điều tinh túy. Nước mắt dâng trào, cảm giác an nhiên, tự tại và yêu thương đang dần lan tỏa bằng visual ra khắp không gian và cơ thể tôi bỗng hành lễ trước bức họa. Với mỗi cái dập đầu, tôi chấp nhận lòng mình còn nhiều khiếm khuyết, bản thân đã dính bùn lầy bụi trần nhưng cũng đồng thời chấp nhận sửa sai, sửa hướng, phục thiện và biết mình phải cư xử với mọi người thế nào.

3 tiếng đã trôi qua, thầy mời tôi dùng trà chiều cùng chút mứt ngọt, tôi đã nói chuyện không được liền mạch cũng như đổi chủ đề liên tục, nhưng thầy chẳng đề cập gì đến việc này. Tôi cũng không chắc là thầy có chú ý đến biểu hiện khác thường của tôi lúc ngồi với thầy hay không, nhưng đến giờ tôi chắc chắn rằng những chuyện vào buổi chiều ngày hôm đó chỉ có tôi và thầy biết, những thứ còn lại chắc chẳng còn quan trọng nữa.

Cảm ơn mọi người đã tham khảo report của mình, và mong nó sẽ giúp mọi người nhiều hơn trong việc thiết kế trip riêng cho bản thân.

From: Nguyễn Duy Khang