2gram APE và nghi lễ thanh tẩy cho tâm hồn

Liều lượng: 2gam nấm APE

Thời điểm: Tháng 4 năm 2020

Tôi là con người của LSD. Trạng thái khi trip LSD thân thuộc với tôi đến nỗi, có thể gọi đó là ngôi nhà thứ hai, ngôi nhà nơi cái THẦN của tôi là chủ nhân cư ngụ. Tôi không còn lạ gì với nấm, nhưng cũng không thể gọi là hợp cạ với nấm. Những lần trải nghiệm trước đó của tôi đều 1, không thể on trip hoặc 2, nôn thốc nôn tháo (vì tôi vốn dĩ có một thể trạng không vững chắc, có thể nói là dặt dẹo). Chính xác hơn mà nói, tôi chưa hề có duyên với nấm, dù rằng trong sâu thẳm tôi biết psilocin là một hợp chất thiêng liêng không khác gì LSD hay DMT. Cú trip này lại càng củng cố thêm cho niềm tin đó.

Với tôi, LSD là năng lượng, rung động, luân xa và dòng chảy, những gì thuộc về tương lai. Psilocybin đưa tôi về những gì nguyên thủy, bản năng nhất có thể tưởng tượng nổi, tức những gì của quá khứ. Cảm xúc thuần khiết bên trong lớp bản ngã này đến lớp bản ngã khác che đi sự thật và những trải nghiệm tạo nên con người của tôi trong hiện tại. Nếu như để có thể gán ghép một hình mẫu (archetype) cho nấm, thì chỉ có thể là hình tượng của một người THẦY.

GIAI ĐOẠN 1: BACKGROUND – ON SET

Một dealer có tâm đã tặng tôi 2gam nấm APE như một lời tri ân vì đã giới thiệu nick của anh cho các trip thủ khác.

Tôi đã định rằng sẽ để dành đến cuối tuần để ăn nấm sau vài tháng có những trải nghiệm tâm linh và mất ngủ – tôi bị mất ngủ kinh niên. Một đêm tôi chỉ dành 3 đến 4 tiếng để ngủ; mỗi lần thức dậy tôi đều trong trạng thái không thể tập trung và luôn cảm giác như “không ở đây”. Cơ thể tôi suy nhược, Tôi bỏ hết các việc làm thêm để tập trung cho dự án sách của mình. Cuộc sống của tôi chỉ xoay quanh việc ăn uống, ngủ, nghe nhạc, ngồi thiền và viết lách. Những trip report trước đây của tôi cho thấy rõ, tôi không thể nào quay về cuộc sống của xã hội bình thường nữa. Năng lượng mà tôi cảm nhận được hàng giờ hàng phút được dồn hết vào những ý định và những kế hoạch về tương lai, về một cuộc cách mạng psychedelic/nghệ thuật ở Việt Nam, về tương lai xã hội Việt Nam trong 5-10 năm tới. Những người mà tôi đã gặp cùng tần số rung động trên chuyến hành trình này, mỗi người đều cho tôi một bài học gì đó và đều đóng vai trò gì đó trên con đường mà tôi đã và vẫn đang đi.

Điều gì đến cũng sẽ đến.

2h sáng hôm ấy, tôi ăn 2GRAM nấm APE khô. Tôi đã được khuyên bởi những người đi trước là nên pha trà để tránh buồn nôn, nhưng sự bốc đồng (đến từ trực giác và niềm tin vào dòng chảy, AKA Let It Be) đã làm tôi quên béng đi sự chuẩn bị. Tôi không thích sự chuẩn bị.

Tắt đèn đi, bật nhạc piano Ghibli du dương và nhắm mắt lại nằm trên giường. Cuộc trip bắt đầu.

GIAI ĐOẠN 2: NGHI LỄ THANH TẨY

Sau 30 phút, tôi bắt đầu có cảm giác khó chịu ở trong dạ dày, như những lần nhai nấm chay trước đây. Cảm xúc bắt đầu trở nên hỗn loạn. Suy nghĩ cũng vậy. Âm nhạc là tất cả mọi thứ với tôi trong một cuộc trip LSD. Điều này hoàn toàn trái ngược với nấm. Tôi chồm dậy lấy điều khiển mà tắt nhạc đi vì nó làm tôi xao động tâm trí. Tôi đang cố tìm cho bản thân một điều gì đó, mà không tài nào tìm ra được đó là điều gì.

Tôi đứng dậy và chạy vào phòng vệ sinh lúc 3 giờ sáng để làm cho bản thân nôn. Đây mới là giây phút mà cuộc trip thực sự bắt đầu.

Nhà vệ sinh nằm ở ngay giữa phòng của bố tôi và phòng của mẹ tôi. Hãy ghi nhớ chi tiết này, vì nó là một theme rất quan trọng trong cuộc trip của tôi: Nam và nữ.

Bước qua bàn thờ bà ngoại tôi, một cảm giác chạy ngang qua mình. Không hẳn là Deja Vu, nhưng nấm như báo hiệu cho tôi được biết rằng mình sắp bước vào một cuộc thanh tẩy cho tâm hồn. Một nghi lễ, giao ước 19 năm mới có một lần cho bản thân.

Tôi móc họng mình để nôn trong lúc bố mẹ tôi đang ngủ – nên mọi hành động đều phải nhẹ nhàng nhất có thể. Lần một, không thể. Lần thứ hai, cũng không được. Đến lần thứ ba, tôi không tài nào làm cho bản thân nôn được.

Cứ mỗi lần tôi móc họng, tôi lại vô thức đi ra trước gương để nhìn bản thân mình. Mọi hành động đều TỰ ĐỘNG và cơ thể tôi hoàn toàn để cho thần nấm điều khiển.

Tôi suy nghĩ về bản thân. Tôi đã từng hỗn với cha của mình. Cha tôi hiền, nhưng không phải là một hình mẫu mạnh mẽ. Có những lúc khi bé, tôi từng hỗn hào với cha mình, những lúc chì chiết cha vì tôi cảm nhận được một nguồn năng lượng xấu từ cha, vì cha luôn một cách vô ý cản trở tôi khỏi việc ra ngoài xã hội và sống một cuộc sống bình thường như bao người khác. Vì cha tôi không đứng lên vì bản thân mình. Vì cha tôi yếu đuối và thất nghiệp suốt quãng thời gian tôi lớn lên, trong khi mẹ tôi phải gồng gánh cho cả gia đình bằng những nghề bất hợp pháp. Lớn lên, tôi không được dạy những kỹ năng sống cơ bản và chỉ có phim ảnh, nhạc và máy tính làm bạn đồng hành. Điều này khiến tôi bị chậm so với bạn bè cùng trang lứa về kiến thức xã hội và kỹ năng giao tiếp.

Nhưng cha tôi, trong sâu thẳm, là một người hết mình vì gia đình, bạn bè, người thân. Cha tôi chưa bao giờ làm hại đến một ai. Cha tôi chưa từng chửi tôi, mắng tôi, đánh tôi, hay làm bất cứ điều gì khiến tôi phải đau khổ. Ngay cả khi mẹ tôi có khó chịu đến đâu.

Tôi còn không trân trọng nổi điều đó.

Đây chính là lúc tôi phải đối diện với chính tội lỗi của bản thân mình, cái nghiệp mà mình đã gây ra. Tôi khóc. Tôi khóc như chưa bao giờ từng khóc, nước mắt nước mũi quyện lại và chảy xuống sàn nhà vệ sinh khi tôi đang ngồi chồm hổm trong sự nhục nhã đến tột cùng. Mỗi một giọt như thêm một tội mà tôi từng gây ra với cha tôi. Mỗi một giọt nước mắt là hình ảnh về một thằng con bất hiếu lại mờ dần và hiện lên từ từ là một đứa trẻ bị tổn thương về mặt cảm xúc.

Tôi đáng lẽ đã phải chết từ lâu lắm rồi. Tôi lớn lên trong môi trường mất kết nối với toàn bộ thế giới bên ngoài; tôi lớn lên trong sung sướng về vật chất nhưng không có ai để bầu bạn. Tôi

Trong khi đó, thế giới nội tâm của tôi lại hỗn độn vì những sang chấn tâm lý từ khi còn bé.Tôi suy nghĩ như ông già nhưng cách hành xử như một đứa trẻ. Thuở cấp 1, tôi không có bạn thân. Lên cấp 2, tôi bị bắt nạt và sống khép kín, bị bệnh sợ xã hội, sợ giao tiếp, trầm cảm, Asperger và cả OCD. Tôi lên trên mạng và “chém gió”, trong khi bạn bè tôi đang bận chơi thể thao và phát triển bản thân. Tôi biết và tìm hiểu về các chất thức thần từ rất sớm, và chúng đã phần nào giúp cứu rỗi tôi khỏi đống bầy nhầy trong quá khứ.

Tôi nhìn vào gương với bộ mặt nửa khóc nửa cười. Tôi cười không ra cười. Tôi khóc không ra khóc. Tôi chẳng thể quyết định được gì nên hồn cả. Tôi cần tình yêu thương. Tôi muốn được yêu thương. Tôi thực sự muốn được yêu thương. Khóc trong nhà vệ sinh hết 3 tiếng, cũng là khi mà tất cả các “độc tố” trong tiềm thức tôi được giải phóng.

GIAI ĐOẠN 3: KẾT THÚC

Tôi rửa mặt, súc miệng và đi ăn sáng. Cha tôi cũng dậy ngay lúc đó, và cả hai cha con tôi ra ngoài đầu ngõ ăn cháo. Một buổi sớm ấm cúng mà tôi sẽ không bao giờ quên.

Để xâu chuỗi lại, cuộc trip ngoài như đóng vai trò làm cuộc thanh tẩy cho tôi, nó còn giúp tôi nhìn nhận mọi thứ theo hướng duality (nhị-nguyên).

Vạn sự tại tâm là đúng – vũ trụ phản ánh tất cả những gì mà ta cảm thấy. Và bố mẹ ta là sự phản ánh rõ rệt nhất năng lượng âm và dương trong ta, những người ảnh hưởng đến phần tiềm thức ta lớn nhất trong giai đoạn niên thiếu. Ta luôn phải cân bằng âm và dương trong cuộc sống. Ta cần lý trí nhưng cũng cần trực giác. Ta cần sự khiêm nhường nhưng cũng cần cứng rắn đúng lúc đúng chỗ. Không có trắng thì không thể có đen. Không có cõi giới tâm linh thì thế giới vật chất cũng không thể nào hiện hữu.

Có lẽ, cuộc sống là những chuỗi ngày dẫn ta đến điểm cân bằng giữa âm và dương. Đó chắc cũng chính là lúc mà ta đã make peace được với chân ngã của mình.

Thời gian sẽ cho ta câu trả lời. Trong lúc này, và ngay bây giờ, tôi cảm thấy trân trọng cha mẹ mình hơn bao giờ hết khi họ còn ở đây. Ông ngoại tôi đã ra đi kể từ cuộc trip, và nó chỉ cho tôi thấy thêm cuộc sống này ngắn ngủi và vô thường đến mức nào, và ta cần tình yêu thương lẫn nhau tới mức nào.

Những bất đồng quan điểm sẽ chẳng còn nghĩa lý gì nữa khi những người quan trọng nhất với ta không còn ở đây.

Cre: Minh Tú Lê