1.5g APE – Chúa, tiền kiếp, dòng chảy và Pink Floyd

Bài viết tham gia event trip report group Mind Hacker VN

Tham gia group:

https://facebook.com/groups/mindhackvn

CHUẨN BỊ

1.5 g APE shrooms, chút cần và 1 cốc nước pha mật ong

Địa điểm: nhà bạn gái (kiêm trip sitter)

Điện thoại bật sẵn ghi âm

VÀO VIỆC

Sau khi nhai hết chỗ nấm thành cháo và uống ực cốc mật ong, mình bật nhạc và nằm đợi. Với cái tính hấp tấp của mình thì 1 tiếng on-set của nấm cảm giác khá là lâu, và dù gì thì trong khoảng thời gian này cũng không có gì xảy ra cả.

Giấy dán tường phòng mình nằm là hình lá cây, và đó là thứ đầu tiên mình giúp mình biết là nấm đang phát tác. Hình lá cây trên tường bắt đầu rung rung và cảm giác như đang bay trong gió. Mình nhìn lá với cái mặt hớn hở khoảng 10 phút, rồi quyết định nhắm mắt, vì mình biết rằng thứ mình cần thấy không thể nhìn bằng mắt được.

Thứ đầu tiên mình thấy khi nhắm mắt là một ngọn núi, nhưng thay vì được bao trùm bởi cỏ cây thì nó được bao trùm bởi xúc tu bạch tuộc khổng lồ. Bầu trời bắt đầu nhấp nháy và mọi thứ đều cuốn về phía đỉnh núi. Đến lúc đó mình mới hiểu tại sao psychedelic art lại thường có hoa văn mandala như vậy.

Khi mọi thứ bị hút vào một cái hố trên đỉnh núi rồi, khung cảnh lại thay đổi. Mọi thứ thay đổi 1 cách chóng vánh rất nhanh, chỉ trong 1 khoảng thời gian ngắn thôi, não mình đã đưa mình tới 1 club xập xình nơi mà mọi người đều phát sáng nhập nhoè, tới 1 bầu trời đầy người ngoài hành tinh, và 1 dòng sông màu xanh lá (mình sẽ nói kĩ về cái này hơn).

Điểm đến tiếp theo của mình là một lớp học võ cổ truyền, trông có vẻ như ở vùng núi. Mình nói với bạn gái mình là mình đang thấy cảnh này, và nàng bảo “Có thể đây là kiếp trước của mày đấy.” và mình thấy cũng hợp lý phết. Phân cảnh này mờ đi và mình trôi đi đâu đó, rồi cảnh tiếp theo lại được diễn tả dưới góc nhìn của chính mình (như kiểu VR vậy) – có khi là tiền kiếp thật. Mình thấy mình cầu hôn một người con gái trong làng, rồi thấy bản thân mặc áo lính, nhưng núp vào bụi cây trốn cả đêm trong khi binh đoàn vẫn đang hành quân xuyên rừng, và mình trở về làng để làm đám cưới với hôn thê. Có vẻ đây là một cuộc sống hạnh phúc.

Vào khoảng thời gian đó, mình bị stress rất nhiều và overthinking thường xuyên, nên mình nghĩ rằng mình có thể thử nghĩ về những vấn đề của mình trong trạng thái này và mong là có thể nhìn cuộc đời mình với 1 con mắt khác. Nhưng mình vừa bắt đầu nghĩ về một vấn đề cụ thể, thì chân mình bị co giật. Nó không đau, chỉ hơi khó chịu và hơi buồn 1 chút. Và đây là lúc mình thấy mình đang trôi trên dòng sông màu xanh lục. Mình ngừng cố suy nghĩ và thử nhìn kĩ hơn vào dòng sông, thì chân mình đang co lên trời lại từ từ hạ xuống. Mình thử cố lái suy nghĩ mình 1 lần nữa, chân mình lại co giật, và hình ảnh dòng sông xanh lại xuất hiện.

Và lúc đó mình nhận ra, đấy là thì ra mình cần học cách “let go”, và tự nhiên có một cảm giác rất an ủi, rất an toàn tràn vào não mình, như thể một ai đó đang nói với mình “Mày không quan trọng đâu, không gì quan trọng cả, tất cả mọi thứ sẽ kết thúc, và mọi vấn đề của mày đều không to tát đến thế đâu.” Ai nghe câu này chắc hẳn cũng sẽ thấy nó trầm cảm vl, nhưng trong lúc đó mình thật sự thấy an toàn, vì mình biết rằng mình không cần phải lo nghĩ quá nhiều về kết thúc của mọi chuyện nữa, vì cũng có tránh được đâu. Tất cả những gì mình nên làm, là thư giãn và để dòng sông lục đẩy mình đi tuỳ ý nó.

Mình chọn album Dark side of the moon của Pink Floyd cho chuyến trip này, và nhạc đã chuyển sang bài “Brain damage” – bài mình thích nhất. Khi nghe tới câu “You raise the blade, you make the change/ You rearrange me ’til I’m sane.” (Người giơ lưỡi dao lên, và cắt/ Người sắp xếp tôi lại cho đến khi tôi không còn điên dại” – dịch nôm na vậy), mình nhìn thấy mình được tái tạo lại từ đầu, từng bộ phận một. Và khi mình đã trở thành 1 con người hoàn chỉnh, mình thấy mình đang đứng dưới chân 1 người đàn ông rất to lớn – Chúa. Ông dẫn mình đi xung quanh khu vườn của mình, cho mình thấy rất nhiều thứ, và yêu thương mình hết mực. Mình cảm thấy thật an toàn.

Nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài cho đến 2 câu sau, khi mình nghe thấy câu “There’s someone in my head, but it’s not me.” (Có ai đó trong đầu tôi, nhưng lại không phải tôi). Và đột nhiên mình đang ở trong đầu của bản thân, và đang nhìn mọi thứ qua 2 hốc mắt. Và mình thấy mọi thứ về não bộ con người, về khoa học, về tâm lý học, về giải phẫu. Và khi Chúa bắt gặp được sự hứng thú của mình với khoa học, ông nổi cơn thịnh nộ, và bắt đầu trừng phạt mình. Ông răn đe mình rằng đây là những thứ xấu xa của quỷ, và mình phải tránh xa nó. Nhưng sâu trong lòng, mình biết mình không thể rời xa thứ mình thấy được, và mình quyết định phản chúa, và chạy trốn khỏi ông. Có vẻ như đúng là con người giết Chúa bằng khoa học thật.

Và khung cảnh lại thay đổi, quay về câu chuyện tiền kiếp. Lúc đó mình đang ngồi trong 1 quán bar, và mình liếc vào trong gương, thấy khuôn mặt của mình là một người đàn ông tầm 30-40, da trắng, tóc đỏ, râu đỏ, trông hầm hố phết. Mọi thứ có vẻ bình yên lắm, nhưng lúc này nhạc đã chuyển sang “Eclipse”, bài cuối cùng trong album, và mình biết, câu chuyện sắp kết thúc tại đây. Và chỉ trong nháy mắt, mình thấy có 1 cánh tay cầm dao đâm vào ngực mình. Nếu mọi người thử nghe bài này, mọi người có thể chú ý là nó kết thúc bằng những tiếng cộc cộc khá vang, và đó cũng chính là âm thanh cuối cùng mình nghe thấy – tiếng bước chân của những người khiêng quan tài.

BẮT ĐẦU TỈNH

Lúc này mình và bạn gái hút 1 chút K và ngồi nói chuyện về chuyến trip. Mình nói như phát thanh viên, liền tù tì và không vấp 1 chút nào, cảm giác như não đang hoạt động rất mạnh vậy. Bình thường mình nghe psychedelic rock như Pink Floyd thì mình sẽ thấy 1 vài đoạn mà mình không ưa, nhưng lúc on-peak thì mình như hiểu ra được lí do tại sao trong bài lại có những đoạn như thế này. Cảm giác như nhạc sĩ, khi sáng tác vào những năm 60 70, đã biết trước rằng vào năm 2020, đúng giờ này phút này sẽ ăn nấm, và giai điệu được tạo ra để hợp với đúng “sóng phê” của mình vậy. Cảm giác như mọi thứ đều được tạo ra với 1 mục đích và 100% hoàn thành được mục đích đó vậy.

CẢM NHẬN

Vốn dĩ từ đầu mình dã xác định chuyến trip này sẽ là để mở mắt một cách đầy triết lí, vì thế nên report của mình nói khá nhiều về những gì mình thấy và nghĩ, thay vì cảm giác của cơ thể. Và bài học lớn nhất mình rút ra được hôm đó là “Đừng cố hiểu mọi chuyện, kệ đi, vì dù gì nó cũng không quan trọng đâu, không cần hiểu đâu.”

Hết.

P/S: Sex on trip thật sự là 1000/100 các ông ạ. Các giác quan nhạy gấp mấy lần, rồi cảm giác như thịt mình và thịt người ta tan chảy ra và hoà vào làm 1 ý. Nói thế thôi chứ vấn đề tế nhị nên không nỡ nói nhiều hì.

Tác giả: Tùng Lâm Đặng